Chia Tay
Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới ...
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ.
Có thể không còn đi chung một con đường...
Có thể không còn bên nhau sẻ chia bất cứ lúc nào...
Có thể không còn tựa vai nhau khi buồn...
Có thể không còn siết chặt tay nhau trên đường đời...
Có thể không còn chung một tương lai, mơ về một mái ấm...
Nhưng điều ấy không có nghĩa là, Không:
Lo lắng cho nhau
Quan tâm nhau
Giúp đỡ nhau
Và yêu nhau
Đừng nghĩ sự chia tay là điều gì buồn bã, chỉ là chút hương vị của cuộc đời, là một chút sắc màu cho cuộc sống này...
Thà chia tay mà trong tim có nhau
Còn hơn ở bên nhau mà lạc lõng, xa lạ
Thà chia tay mà vui vẻ cùng nhau
Còn hơn ở bên nhau mà dằn vặt lẫn nhau
Thà chia tay mà gặp nhau bình thản
Còn hơn ở bên nhau mà cứ tránh mặt nhau
Thà chia tay mà cố gắng sống tốt vì nhau
Còn hơn ở bên nhau mà ngày càng tệ đi
Chia tay không phải là bi quan
Tôi bắt đầu nhận thấy những nụ cười, những hạnh phúc ta trao cho nhau là quá nhỏ bé so với nổi đau chúng ta đang và sẽ cùng gánh chiụ. Chúng ta yêu nhau mà chẳng làm gì được cho nhau, ngoài... đau cùng nhau. Những nụ cười không làm bớt đi những lo lắng và tình yêu không to lớn bằng vài thứ tình cảm khác.
Và tôi bắt đầu suy nghĩ...
Phải chăng ta thật sự nên buông tha lẫn nhau?
Nó giống như là một cuộc dạo chơi thật vui vẻ và vài cơn mưa bất chợt kéo đến. Chúng ta nấp dưới hiên nhà, dù lạnh nhưng ấm áp. Nhưng cơn mưa cứ rơi, rơi và rơi mãi. Một vài người đề nghị chúng ta che ô cùng với họ. NHƯNG - mỗi chiếc ô chỉ có thể che cho một người, không thể cả 2 người. Hoặc là em, hoặc là anh phải một mình đứng đợi người khác đến nữa. Và vì chúng ta yêu nhau, chúng ta từ chối họ và cùng đứng dưới mài hiên đợi trời thôi mưa. Nhưng cơn mưa cứ rôi, rơi và rơi mãi chẳng có một dấu hiệu gì là dừng lại. Chúng ta đợi, nhưng sẽ đợi đến lúc nào để tiếp tục được cuộc dạo chơi như trước khi cơn mưa đến? Biết đến khi nào...
Chi bằng...
Chi bằng... ta buông nhau ra, để mỗi người núp dưới ô một ai khác, để em và anh đều có thể khô ráo trở về
Có lẽ, đôi lúc, quyết định sẽ làm cho ta đau khổ nhưng ta vẫn phải nhìn và chấp nhận nó. Đánh mất mộtmột điều để có một vài điều. Ai vì ai, ai xa ai, ai phụ ai... thì moị chuyện cũng sẽ qua đi theo thời gian...
Chi bằng, ta xa nhau đi!...~
Xa nhau thật sự, xa nhau hai phương trời, xa nhau hai cõi lòng.
Có ai biết sao hai viên nước đá gần nhau thì sẽ dính lại nhau không? - Là vì chúng nó lạnh. Chúng ta cũng thế, lạnh quá! Lạnh quá nên ta cần nhau để sưỡi ấm cho nhau. Lầm, chúng ta đã lầm. Thật sự chúng ta chỉ làm cho nhau lạnh hơn mà thôi...
Chi bằng, ta xa nhau đi!...~
[b]